CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ
NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập - Tự do - Hạnh
phúc
BÀI BÀO CHỮA CỦA LUẬT SƯ TRẦN MINH HÙNG VÀ HOÀNG VIỆT HÙNG - THUỘC VPLS
GIA ĐÌNH CHO THÂN CHỦ NGUYỄN HỮU KHANH.
Chúng tôi không đồng ý với bản kết luận
điều tra của Cơ quan cảnh sát điều tra Công an TP.HCM và Bản cáo trạng của Viện
kiểm sát nhân dân TP.HCM cáo buộc ôngjj Nguyễn Hữu Khanh phạm tội cố ý gây thương tích
theo quy định tại điều 104 bộ luật hình sự.
Qua xem xét hồ sơ, lời khai của người
bị hại, người làm chứng, bị cáo. Chúng tôi kính mong Hội đồng xét xử tuyên bị
cáo Nguyễn Hữu Khanh vô tội, hành vi của bị cáo không cấu thành tội cố ý gây
thương tích vì những luận điểm sau:
Kể từ lúc trình bày bản khai tại Công
an phường 2, quận Tân Bình cho đến khi trình bày bản khai, hỏi cung tại Cơ quan
cảnh sát điều tra công an TP.HCM thì bị cáo Khanh vẫn khai trước sau như một đó
là có dùng con dao dụng cụ để hù dọa ông Vĩnh và có xô xát với nhau nhưng không
biết vết thương trên lưng có phải do ông gây ra và do con dao ông cầm gây ra
không. Vì thực tế ông đã khai là không đâm ông Vĩnh. Chính những người làm chứng
như vợ ông Khanh là bà Mai, những người làm chứng là người thân, người nhà ông
Vĩnh bao gồm bà Hoa, bà Châu, bà Ngọc đều khai nhận trong các bản khai là không
thấy ông Khanh đâm ông Vĩnh, đâm có trúng không. Ngoài ra, camera ghi lại thì
không thấy bất kỳ hình ảnh nào bị cáo Khanh cầm dao đâm ông Khanh. Chính ông
Vĩnh cũng khai nhận là chỉ khi thấy lành lạnh sau lưng thì sau khi thấy chảy
máu mới đoán ông Khanh đâm chứ ông Vĩnh cũng không thấy trực tiếp ông Khanh
đâm. Ngoài ra, trong bản khai ông Vĩnh chỉ khai ông Khanh dùi dùi dao về phía
ông Vĩnh chứ không trực tiếp đâm ông Vĩnh. Điều này được thể hiện rõ trong Biên
bản tiếp nhận tin tố giác ngày 28/7/2016 Tại CA P.2 Quận Tân Bình thì rõ ràng
các bên chỉ ghi nhận bị cáo Khanh chỉ đe dọa và đuổi ông Vĩnh, dùng dao rạch
phía sau lưng...chứ bị cáo Khanh không đâm.
Qua nghiên cứu hồ sơ thì chúng tôi thấy
lời khai của bị hại, người làm chúng mâu thuẫn nhau. Ông Vĩnh lúc thì khai rằng
sau khi ông Khanh về thì thấy đau ở lưng nên phát hiện có vết thương, lúc khai
thấy lành lạnh ở lưng. Vợ ông Vĩnh thì lúc khai Công an phường thấy chảy máu
nên khuyên đi chữa bệnh, lúc khai chính bà Hoa thấy chảy máu nên kêu lên công
an phường trình báo. Những lời khai này bất nhất và không trùng khớp nhau nên
không thể hiện được đây có phải là vết thương do chính ông Khanh và con dao ông
Khanh cầm gây ra hay không.
Một vấn đề quan trọng là hiện nay vật
chứng là con dao ông Khanh cầm đã không còn, không thu giữ được nên không thể
giám định được vết thương trên lưng ông Vĩnh có phải do ông Khanh và con dao
này gây ra, việc cơ quan điều tra chỉ đưa những con dao minh họa trên mạng cho
ông Khanh ký nhận là không có căn cứ, không có giá trị để kết luận vết thương
là do con dao ông Khanh cầm gây ra. Việc nhận định hay kết luận phải có căn cứ,
chứng cứ rõ ràng không thể dựa vào hình minh họa để nhận định “có thể” con dao
gây ra, hay do vật nhọn gây ra. Để kết luận, đánh giá chứng cứ, vật chứng và kết
luận 1 người có tội hay không có tội chỉ có thể là “có tội” hoặc “không có tội”
chứ không thể dùng các từ như “có thể”. Bản kết luận giám định sôs 3590/C54B
ngày 28/11/2016 của Phân viện khoa học hình sự tại TPHCM kết luận “con dao như
mô tả của ông Khanh tác động 1 lần có thể gây nên dấu vết thủng vải trên áo sơ
mi”. Như vậy, bản kết luận giám định cũng chỉ kết luận là “có thể” chứ không khẳng
định vết thương trên là do con dao gây ra.
Như vậy, việc ông Khanh cầm con dao
hù dọa đuổi ông Vĩnh không quyết liệt, không hung hãn, không côn đồ như cáo trạng
Viện kiểm sát nhân dân TP.HCM. Điều này thể hiện việc các con ông Vĩnh, vợ ông
Vĩnh mặc dù thấy ông Khanh cầm dao vẫn vào căn ngăn chứng tỏ những người này thấy
ông Khanh không thực hiện hành vi nguy hiểm mới can ngăn nếu họ cho rằng ông
Khanh côn đồ đã không dám căn ngăn. Hơn nữa chính các nhân chứng, bị hại đều
khai chỉ sau khi ông Khanh về thì ông Vĩnh mới phát hiện vết thương trên lưng.
Như vậy, việc ông Khanh có đâm ông Vĩnh hay không thì không ai thấy trực tiếp,
vật chứng không còn, bị hại chỉ đoán chứ không thấy, camera không rõ không thấy
được nên không thể khẳng định bị cáo Khanh gây ra vết thương này. Sau khi xô xát xong ông Khanh không bỏ chạy mà chỉ đi
ra đón taxi về. Diễn biến vụ việc diễn ra bình thường và không thể hiện tính chất
nguy hiểm của hành vi.
Hành vi của ông Khanh nếu có chăng chỉ
là vô ý gây ra thương tích cho ông Vĩnh mà thôi. Trong khi theo quy định tại điều
108 Bộ luật hình sự thì để thỏa mãn cấu thành tội này thì thương tật gây ra cho
nạn nhân phải 31% mới bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Với hành vi vô ý của
mình (nếu có) của ông Khanh mà ông Vĩnh chỉ bị thương tích 02% thì không đủ yếu
tố cấu thành tội vô ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe người khác
theo quy định. Việc chứng minh vô ý của ông Khanh được thể hiện qua không ai thấy
ông Khanh cầm dao trực tiếp đâm trúng ông Vĩnh, ông Khanh cũng không biết vết
thương này có phải do ông và con dao ông cầm gây ra không, ông Khanh không thừa
nhận đâm ông Vĩnh, camera cũng không ghi lại rõ nét hành vi này. Nếu ông Khanh
cố ý thì có thể ông Vĩnh đã bị thương tích nặng hơn chứ không chỉ có 2%. Trong
camera chúng tôi còn thấy đoạn sau thì ông Vĩnh lùi dựa vào phía sau, do vậy vết
thương này có thể do vật khác đã gây ra cho ông Vĩnh. Rõ ràng hành vi của thân
chủ tôi không có dấu hiệu của tội phạm.
Kết luận điều tra và Cáo trạng của Viện
kiểm sát đều chưa đưa ra được bất kỳ một bằng chứng có căn cứ pháp lý nào để kết
luận vết thương trên lưng ông Vĩnh là do con dao và do hành vi thân chủ chúng
tôi gây ra. Mà mọi thứ chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Để kết luận một hành vi phạm tội phải
có căn cứ, chứng cứ pháp lý rõ ràng, nếu không có căn cứ phải tuyên thân chủ chúng
tôi vô tội, bởi chỉ có nguyên tắc suy đoán vô tội chứ không có nguyên tắc suy
đoán có tội, không thể suy đoán vết thương trên lưng do thân chủ chúng tôi gây
ra. Như vậy, chúng tôi cho rằng chưa có căn cứ, chưa có cơ sở để kết tội thân
chủ tôi đã gây ra vết thương trên lưng cho ông Vĩnh.
Việc ông Khanh dẫn đến mâu thuẫn, xô
xát có một phần lỗi lớn của ông Vĩnh, bà Hoa khi đã đứng tên căn nhà số 26 Phạm
Cự Lượng, P.2, Quận Tân Bình và vợ chồng ông Vĩnh, bà Hoa đã nhận đủ 250 cây
vàng SJC của ông Khanh để mua căn nhà trên cho ông Khanh và đứng tên cho ông
Khanh. Nhưng vợ chồng ông Vĩnh, bà Hoa đã ngang nhiên thế chấp căn nhà này cho
ngân hàng mà không hỏi ý kiến ông Khanh, khi ông Khanh đến đòi tiền còn to tiếng
và tỏ ra thách thức thân chủ chúng tôi, chiếc xe AIR BLAKE cũng do thân chủ
chúng tôi mua cho ông Vĩnh đứng tên. Tại giấy mượn nhà ngày 19/12/2015 chính
ông Vĩnh, bà Hoa đã thừa nhận điều này và cho rằng khó khăn nên xin ông Khanh
cho khất trả nhà muộn, vì thương anh em ông Khanh đã bỏ qua nhưng ông Vĩnh, bà
Hoa đã không biết điều, không biết ơn người khác đã giúp mình. Buộc thân chủ
tôi hiện nay phải kiện ông Vĩnh, bà Hoa ra tòa án dân sự quận Tân Bình để đòi lại
nhà và số vàng trên. ông Vĩnh bà Hoa hứa sang tên nhà đất cho thân chủ tôi
nhưng vẫn không thực hiện nên đã làm cho thân chủ tôi rất bức xúc. Mỗi lần về
VN thân chủ tôi đều đến lấy tiền cho thuê căn nhà trên, mỗi năm 210.000.000 đồng
nhưng ngày 28/7/2016 thì bà Hoa và ông Vĩnh không trả tiền mà còn thách thức
thân chủ chúng tôi. Vừa mất nhà, mất tiền, số tiền dành dụm cả đời làm ăn ngày
đêm tích lũy gửi cho em mua nhà đất dùm để sau già về VN sinh sôngs mà bị em thế
chấp hết ngân hàng, không trả tiền cho thuê nhà thử hỏi làm sao thân chủ chúng
tôi không bức xúc được. Không những thế thân chủ tôi và vợ thân chủ còn bị đuổi
ra khỏi nhà, vợ thân chủ tôi thì bị đánh nên lấy xe bỏ chạy.
Tại phiên tòa hôm nay và theo yêu cầu
của thân chủ Nguyễn Hữu Khanh tôi yêu cầu Tòa án khởi tố vụ án ngay tại tòa đối
với ông Nguyễn Văn Vĩnh và vợ là bà Nguyễn Thị Mai Hoa vì đã có hành vi vu khống
tôi. Cụ thể tại đơn tố cáo ngày 7/8/2016
gửi công an quận Tân Bình ông Vĩnh và Bà Hoa tố cáo thân chủ chúng tôi là
“mafia buôn bán ma túy tại. Bọn mafia bên Hà Lan đã từng bắn hắn, nhưng hắn
thoát được”. Tại biên bản ghi nhận hòa giải ngày 29/7/2016 Tại công an phường
2, quận Tân Bình ông Vĩnh vu khống thân chủ tôi , cụ thể ông Vĩnh vu khống
“trong quá khứ ông đã từng cầm dao đâm chết vợ của ông ta”.
Khi vu khống, tố cáo ông Khanh ông
Vĩnh không đưa ra được bất kỳ chứng cứ, căn cứ nào thân chủ tôi là mafia, là
dân mua bán ma túy, là người đã đâm chết vợ. Chưa có bất kỳ một quyết định, bản
án, văn bản nào của Việt Nam cũng như của Hà Lan thân chủ tôi có những hành vi
trên hay phạm tội vào tội những tội trên như ông Vĩnh và bà Hoa tố cáo và vu khống.
Như vậy, lời tố cáo và vu khống này ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống, tinh
thần của ông Khanh vì ông Khanh còn có gia đình, bạn bè, đồng nghiệp tại Việt
nam và Hà Lan. Thân chủ tôi có nghề nghiệp
đàng hoàng chứ không như ông Vĩnh và bà Hoa tố cáo và vu khống.
Điều 122. Tội vu khống.
“1. Người nào bịa đặt, loan truyền những điều biết
rõ là bịa đặt nhằm xúc phạm danh dự hoặc gây thiệt hại đến quyền, lợi ích hợp
pháp của người khác hoặc bịa đặt là người khác phạm tội và tố cáo họ trước cơ
quan có thẩm quyền, thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến hai năm hoặc
phạt tù từ ba tháng đến hai năm.
2. Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau
đây, thì bị phạt tù từ một năm đến bảy năm:A) Có tổ chức;
B) Lợi dụng chức vụ, quyền hạn;
C) Đối với nhiều người;
D) Đối với ông, bà, cha, mẹ, người dạy dỗ, nuôi
dưỡng, chăm sóc, giáo dục, chữa bệnh cho mình;
Đ) Đối với người thi hành công vụ;
E) Vu khống người khác phạm tội rất nghiêm trọng
hoặc đặc biệt nghiêm trọng…”
Như vậy, ông Vĩnh và bà Hoa đã vu khống thân
chủ tôi giết người và buôn bán ma túy là vu khống người khác phạm tội rất
nghiêm trọng hoặc đặc biết nghiêm trọng. Cần xử lý theo quy định pháp luật.
Hành vi đã có dấu hiệu của tội phạm kính mong Qúy tòa xem xét yêu cầu của thân
chủ chúng tôi là khởi tố vụ án ngay tại tòa án về hành vi trên của ông Vĩnh, bà
Hoa.
Hành
vi của ông Vĩnh, bà Hoa đã xâm phạm đến khách thể là quan hệ nhân thân mà nội dung là quyền được tôn trọng
và bảo vệ về nhân phẩm, danh dự của con người. Đối tượng tác động là con người.
+ Hành vi bịa đặt nhằm xúc phạm danh dự hoặc gây thiệt
hại đến quyền, lợi ích hợp pháp của người khác. Đây là hành vi cố tình đưa ra
những thông tin không đúng sự thật nhằm bôi nhọ danh dự, nhân phẩm của người
khác hoặc làm ảnh hưởng xấu đến quyền và lợi ích hợp pháp của người khác.
+ Hành
vi loan truyền những điều biết rõ là bịa đặt nhằm xúc phạm danh dự hoặc gây
thiệt hại đến quyền, lợi ích của người khác. Đay là trường hợp chử thể không
phải là người tạo ra thông tin bịa đặt đó nhưng khi thu được thông tin họ cố ý
làm cho người khác biết mặc dù họ biết rõ đó là thông tin bịa đặt.
+ Hành
vi bịa đặt người khác phạm tội và tố cáo họ trước cơ quan có thẩm quyền.
Tội phạm hoàn thành ngay từ khi những hành vi nói trên được thực hiện không phụ
thuộc vào việc quyền lợi của nạn nhân đã bị xâm hại hay chưa.
Hành vi trên của ông Vĩnh, bà Hoa là Lỗi cố ý trực
tiếp.
Căn cứ điều 13 Bộ luật tố tụng
hình sự quy định về trách nhiệm khởi tố và xử lý vụ án hình
sự:
“Khi
phát hiện có dấu hiệu tội phạm thì Cơ quan điều tra, Viện kiểm sát, Toà án
trong phạm vi nhiệm vụ, quyền hạn của mình có trách nhiệm khởi tố vụ án và áp
dụng các biện pháp do Bộ luật này quy định để xác định tội phạm và xử lý người
phạm tội.
Không được khởi
tố vụ án ngoài những căn cứ và trình tự do Bộ luật này quy định.”
Ngoài ra, tại khoản 1, điều 104 Bộ luật này quy định:
“Hội đồng xét xử ra quyết
định khởi tố hoặc yêu cầu Viện kiểm sát khởi tố vụ án hình sự nếu qua việc xét
xử tại phiên tòa mà phát hiện được tội phạm hoặc người phạm tội mới cần phải điều
tra.”
Chúng tôi kính mong Hội đồng xét xử xem xét yêu cầu
của thân chủ chúng tôi và yêu cầu của chúng tôi tại phiên tòa hôm nay.
Trên đây là lời bào chữa của chúng tôi.
Kính mong Hội đồng xét xử xem xét chấp nhận.
TP.HCM, ngày tháng
năm 2017
|